
1/Giải nhất:
Lại Xuân Hậu
(Hải Phòng)
ĐOẢN KHÚC CHO CON
Mẹ trở dạ sinh thành các con
Là lúc: Bố được vinh danh làm bố
Mơ ước lớn mà các con thì nhỏ
Bố mẹ tảo tần rau cháo nâng niu
Giặc Mỹ bạo tàn chia cắt thương yêu
Vợ bồng bế con thơ tiễn chồng ra trận
Gian khó bảy năm mừng sao thống nhất
Ngọn gió thanh bình ngất ngây…
Người lính trở về háo hức, mê say
Khát vọng nấu nung chìm vào quên lãng
Vai áo thợ bạc màu mưa nắng
Chút quà nghèo hớn hở đón tay con
Nhìn các con ngày một lớn khôn
Đôi lúc bố cười một mình như kẻ ngốc
Nghĩ thương ai cô độc
Lặn lội tìm nhau đâu…
Đường dài dò dẫm nông sâu
Mái tóc mẹ nhói đau từng sợi bạc
Bố vào ra ngơ ngác
Bồi hồi ngẫm ngợi chuyện muôn xa…
Một sớm nhìn nhau
Hạnh phúc vỡ òa
Nghe các con yêu dặn dò nhau chăm sóc bố
Nước mắt mẹ ánh niềm vui nhảy múa
Bố cười:
Trẻ lại những ngày xưa…
Những ngày xưa
Những ước mơ
Khát vọng thanh xuân dội về từ dĩ vãng
Đầy theo năm tháng…
Các con dệt lên lời
Bố chuốt lại thành thơ!
2/Giải nhì:
Vũ Hoàng Lâm
(Hải Phòng)
CỤ GIÀ BÁN QUẠT GIỮA MÙA ĐÔNG
Cụ già chân run rẩy
Hai tay chống hai cây gậy,
Bước đi, vai khoác quạt nan
Có người đi đường biếu cụ tiền
Cụ lắc đầu không nhận,
Cứ dò dẫm bước đi như mải miết kiếm tìm
Trên mặt hè, gạch vừa lát đã dạn chân chim
Hàng chất đống không biết đâu thật giả
Giữa phường phố, cái cân không còn đâu xấu hổ
Cụ đã đi trên thế gian bao nhiêu năm không mỏi?
Con cái cụ đâu, sao nỡ để cụ ra đường?
Hay tuổi già rối trí lang thang?
Từ bao lâu bếp nhà chưa ấm lửa
Ngọn lửa chưa đủ hồng làn da trẻ nhỏ
Cụ già đi bán quạt giữa mùa đông
Cho những gia đình muốn quạt đỏ lò than
Mà bếp than có phải nhà nào cũng cần quạt
Cụ dò dẫm bước đi như mải miết kiếm tìm
Cụ sẽ dừng chân ở một đoạn đường
Nhưng khi đôi chân vẫn còn bước được,
Cụ vẫn còn đi bán quạt giữa mùa đông.
Tuấn Phong
(Hà Nội)
KHI HOA TÀN NỞ
Khi đã hiểu thế nào là hạnh phúc
Cuộc đời vui từ lúc bước vào yêu
Trái tim say… rung động sớm – trưa – chiều
Sự khao khát trào dâng thành nhựa sống
Viên Nguyệt ái thả tình trong cõi mộng
Quên thân hình bất động – chỉ nằm yên
Hai mươi năm quạnh quẽ chốn phòng riêng
Hồn bay bổng bốn phương nhờ con chữ
Trí thông minh, nụ cười xinh quyến rũ
Đốm lửa yêu thiêu cháy… cả trời thương
Hai ngón tay run rẩy… hóa thiên đường
Trên bàn phím khơi dậy nguồn cảm hứng
Viên Nguyệt ái đi vào lòng công chúng
Truyện ngắn, thơ tình được trao giải nhiều nơi
Hoa tình đời luôn thắm nở trên môi
Khuấy động lòng trai, bao người say đắm
Gửi nhớ, gửi thương… đường xa ngàn dặm
Vẫn ngọt ngào tình bút sẻ chia nhau
Biết nàng thơ thầm lặng chịu nỗi đau
Hàn Lam Sơn giang tay làm điểm tựa
Thổi hồn thơ cháy lên thành ngọn lửa
Gieo mộng tình Nguyệt Ái đẹp như mơ
Hai trái tim đồng cảm đến không ngờ
Từng phút, từng giây rung lên vì thương nhớ
Đôi bạn trẻ nặng tình thơ – duyên nợ
Một lời nguyền nho nhỏ – mãi không phai!
3/Giải ba:
Phan Dũng
(Hải Phòng)
TIẾNG VỸ CẦM Ở SƠN MỸ
Ông không phải nghệ sĩ
Cây đàn lượm từ thùng rác cũ
Bản nhạc nỗi ám ảnh cuộc đời .
Những dân thường , trẻ em , phụ nữ
Chết trong cuộc thảm sát của lính mỹ
Ông chôn chặt nỗi đau tâm hồn .
Mike với cây đàn vĩ cầm lượm được
Người cựu binh Mỹ chơi bản nhạc của mình
Nghe mông lung- sám hối- giãi bày- khát vọng hoà bình
Vắt kiệt sức
Bóp nát trái tim
Đớn đau những tâm hồn nhân hậu .
Vọng lắng trong tiếng đàn , đất trời việt nam
Không hận thù , không chia rẽ
Xanh xanh rừng cây , biển cả, đồng lúa
Học sinh khăn đỏ khúc khích cười vui .
Người cựu binh Mỹ lang thang với cây đàn vĩ cầm
Ru từng gốc cây , mương nước , đường làng Sơn Mỹ
Nơi xưa máu đổ
Tội ác chiến tranh .
Ông không phải nghệ sỹ
Cây đàn lượm từ thùng rác cũ
Bản nhạc nỗi ám ảnh cuộc đời.
Nguyễn Duy Chung
(Hà Nội)
VÔ CAN
Đâu rồi giọt mưa long lanh
Đâu rồi suối ngàn róc rách
Ngang trời nước đổ, dưới đất lệ rơi
Tiếng khóc chìm vào tiếng cây trôi đất lở
Em bé cầm miếng mì khô
ánh mắt ngác ngơ
Không hiểu sao hôm nay mẹ không ngâm trong bát
Cha mẹ em đang bận
Lội bùn tìm trong đổ nát
Cái nồi, cái bát liệu còn không
Mưa vẫn rơi
Đất đá vẫn trôi, bùn vẫn dày hàng tấc
Chỉ nước mắt không còn trên những khuôn mặt ướt.
Rẫy nhà bên chẳng ai phát mì tôm
Mẹ vẫn nằm dưới mái nhà vừa sập
Con chưa biết ở chỗ nào trong mênh mang kia bùn đất
Người cha với những ngón tay bật móng
Bới bùn trong vô vọng bao ngày
Mì giờ đâu có thiết
Thương thay
Trời cao đất dày
Mưa vô thường đâu có hay
Rừng còn đâu mà cần rửa xanh
cần đến kỳ thấm màu vào đất
Đến đận thì mưa vì đâu có biết
rừng đã thành cửa, thành cầu thang
Thành những món đồ tiền tỉ khoe khoang đầy trên mạng
Trong những ngôi nhà phố thị bình an
Trong nhà những người vừa buông câu thương xót
Hãy tự hỏi mình đi
Rừng xanh kia vì đâu thành đồi trọc
Con suối bình yên
Vì đâu thành thác bùn hung ác
Chốn thị thành an lạc
Có vô can?
Nguyễn Hữu Thông
(Hải Phòng)
CHỊ TÔI VÀ NỒI CHÁO
Kính tặng chị Nguyễn Thị Thanh Thúy
Chi hội Liên Lạc Việt Kiều Pháp TP Hải Phòng
Chị tôi tuổi đã cao
Sức yếu, tóc điểm bạc
Con cái động viên chị
Nghỉ ngơi vui tuổi già
Chị nói với các con:
“Cảm ơn Bà đã dạy
Mẹ biết yêu cuộc sống
Và tình yêu con người”
Nay
Mẹ phải gửi
những cánh hoa tâm hồn
đến
những người ,
cuộc sống có khó khăn “…
Và Chị tôi
Ngày nắng như ngày mưa
thầm lặng dậy thật sớm
Giành dụm và nhắt chiu
Say mê và miệt mài
Chăm lo nấu nồi cháo
Giúp người bệnh khó khăn
Điều trị nơi bệnh viện…
Sức yếu, tự đẩy xe
Trên vai, trên trán Chị
Lấm tấm giọt mồ hôi
Cùng bạn bè sẻ chia
Những bát cháo nghĩa tình…
Trong trật tự, yên lặng
Các bà và các mẹ
Các chị và các anh
Ấm lòng nhận phần quà…
Mỗi buổi xong công việc .
Cùng với nỗi vất vả
Là niềm vui của Chị
Đậm tình người ấm áp….
Ơi nồi cháo thiện nguyện!
Tấm lòng vàng
của Chị…!
4/Giải tư:
Bùi Sỹ Căn
(Hải Phòng)
CÔ GIÁO ĐẢO XA
Em nhận thư cô giữa hai trận bão
Phong bì màu xanh như nước biển xanh
Dấu bưu điện ở ngoài hải đảo
Một tháng đường thư xúc động em cầm
Đảo ở nơi cô có biển động, sóng gầm
Cái chấm mực xanh trên bản đồ Tổ quốc
Nơi đối với cô đã thành thân thuộc
Ba năm xa cách đất liền
Đảo ở nơi cô sóng vỗ triền miên
Con thuyền ra khơi dong đèn câu mực
Riêng ngọn đèn cô đêm đêm vẫn thức
Sáng trên trang giấy học trò
Đảo ở nơi cô suốt ngày lộng gió
Giáo cụ trực quan là con ốc, con sò
Tíu tít quanh cô là bầy em nhỏ
Xua đi đôi lúc nhớ nhà
Đảo ở nơi cô con sóng hát ca
Bãi cát còn in dấu chân lưu luyến
Sớm sớm bình minh nhuộm hồng mặt biển
Các em chân sáo đến trường
Đảo ở nơi cô gắn bó yêu thương
Nét chữ mang theo tâm tình hải đảo
Phong bì màu xanh lá thư cô giáo
Cho em thêm một khoảng trời.
Nguyễn Thị Kim
(Hà Nội)
MÁI ẤM TỪ BI
Chiều buông
Tiếng chuông chùa vụn vỡ
Phiêu diêu lan tỏa thinh không
Chợt
tiếng khóc trẻ sơ sinh như xé vào lòng
Đại Đức trụ trì ôm trên tay đứa trẻ đang tím tái
dây rốn lòng thòng –
như sợi dây oan nghiệt trói buộc con người nơi bể khổ trầm luân
Cửa từ bi giành giật tử thần
Cải tử cho con cuộc sống
Rồi kế tiếp 1 trẻ, 2, 3 trẻ rồi 4, 5, 6 trẻ
rồi trên trăm số phận mồ côi
bị chối bỏ từ nơi chúng ra đời …
Những ngày đầu
miệng lưỡi thế gian với bao điều sàm tiếu
bao ánh mắt nghi ngờ… nơi cửa Phật tôn nghiêm
Đại Đức bỏ qua
Với tâm đức dịu hiền – như người mẹ nuôi đàn con trẻ
Chùa còn nghèo
Giọt mưa xuyên mái lá
Chỗ ướt thày nằm
Khô ráo nhường con
Từ rau dưa chúng trong trẻo tâm hồn
Từ những lời răn trong bài kinh, chúng thành con người đúng nghĩa.
Nhìn cái đẹp chính là chân thiện mỹ –
Tham vọng chôn vùi, chối bỏ sân si…
Nam mô đại từ đại bi
Vầng hào quang toát lên từ đạo hạnh
Kính gửi tới thầy
Lòng ngưỡng mộ, biết ơn.
Bùi Hùng
(Hải Phòng)
PHẬN NGƯỜI
Lệch vai gánh cả bão giông
Đường đời sa mạc lồng tồng thúng quang
Quẩy lên cay đắng bẽ bàng
Còn bao cùng tận đi ngang phận người ?!
Cũng là tạo hoá sinh sôi
Mà sao nghiệt ngã mảnh đời riêng em ?!
Kẻ trên lầu các đài sen
Người dưới bùn đất lấm lem tháng ngày
Gánh gồng nỗi đắng giọt cay
Một cành liễu mỏng lắt lay biển đời
Bẽ bàng đến thế mà thôi
Câu thơ đứt nhịp gửi người truân chuyên
Nỗi buồn rơi xuống nhặt lên
Mà sao rưng rức cả miền bão giông
Thương ôi cũng phận má hồng
Trời làm chi nỡ bất công phận người…?!
Bích Đào
(Hải Phòng)
NỖI ĐAU LÒNG MẸ
Mẹ già tựa cửa ngóng tin con
Mong mãi đợi con mắt mỏi mòn
Mái tóc mẹ xanh nay đã bạc
Bặt tin chẳng thấy bóng hình con
Con lạc ở đâu thác ở đâu
Mẹ thương mẹ nhớ những u sầu
Tin con biền biệt còn hay mất
Chia sẻ cùng ai, ai biết đâu
Tuổi Hạc mẹ đây cũng đã già
Còn thêm sớm tối dưỡng nuôi cha
Vết thương ngày ấy còn đau đớn
Dấu vết chiến tranh mãi chẳng nhòa
Mẹ vẫn đợi con vẫn nhớ con
Mong con trở lại với làng thôn
Về vui sớm tối vơi lòng mẹ
Mẫu tử tình thâm nỗi nhớ con
5/Giải khuyến khích:
Nguyễn Văn Thái
(Nam Định)
GIẤC MƠ CHO EM
Thế là em được sang sông
Rũ quên bến cũ lặng không sóng thuyền
Yên rồi thoát ách tật nguyền
Qua cơn dông tố bức duyên lỡ làng
Cầm tay xuống chuyến đò ngang
Bên kia ngút ngát xanh ngàn nương dâu
Bình minh lấp lánh trang lầu
Khói chiều bảng lảng vườn cau giăng hàng…
Xanh làn hoa cỏ bên đường
Mà nghe ai hát cười thương với người
Bướm tìm hoa đóa xinh tươi
Như bông Diên Vĩ chuyển lời ai mong…
Gót son thêu bước vườn hồng
Rung rinh mai trúc ung dung tháng ngày
Đắp mơ đắp mộng cùng say
Vườn xuân đầy nắng xanh ngây ngất tình.
Phạm Thu Hương
(Hải Phòng)
TẤM LÒNG THIỆN NGUYỆN
Bôn ba khắp bốn phương trời
Về quê dành tặng ở nơi sinh thành
Chẳng vì lợi, chẳng vì danh
Tấm lòng thiện nguyện ngọt lành quê hương
Bao nhiêu kỷ niệm vấn vương
Một thời gian khó con đường chông chênh
Khi lên thác, lúc xuống ghềnh
Cái nhân, cái nghĩa bồng bềnh khắc ghi
Thương người ăn ở nhu mì
Thương người bệnh tật bước đi chẳng đừng
Tấm lòng gửi đến người dưng
Cho vơi khó nhọc trên từng bước chân
Về quê sau những phong trần
Tình người là lúc mình cần có nhau
Một người bệnh, mười người đau
Một lời ấm áp tình sau nghĩa gần
Làm thiện nguyện, chẳng phân vân
Tấm lòng gửi tặng thân nhân một nhà
Cho hay tình nghĩa phương xa
Tấm lòng thiện nguyện kết hoa dâng đời.
Nguyễn Thị Hiền
(Hải Phòng)
NGÔI NHÀ TÌNH NGHĨA
Một thời cuộc sống héo hon
Ngôi nhà dột nát đẽo mòn thời gian
Bà con xóm phố họp bàn
Góp công góp của để mang dựng nhà
Kiều bào tình nghĩa phương xa
Về quê thơm thảo ghé qua góp cùng
Ngôi nhà tình nghĩa của chung
Bầu ơi thương lấy bí cùng là đây
Đông qua xuân đến tràn đầy
Ngôi nhà là những xum vầy tình thương
Bao nhiêu cơ cực vấn vương
Tan trong hạnh phúc con đường nở hoa
Trên đất cũ, một ngôi nhà
Xây bằng tình nghĩa người xa bạn gần
Mở cửa gặp cả mùa xuân
Ngôi nhà tình nghĩa quây quần yêu thương.
Nguyễn Tiến Ban
(Hải Phòng)
BẾN GẠCH CHIỀU CUỐI NĂM
Chiều cuối năm,
Căm căm rét,
Bến sông gió thổi buốt đầu.
Người gánh gạch thuê,
Từ dưới boong tàu,
Còng lưng leo dốc.
Chiếc đòn gánh cong,
Với đôi quang bên dài bên cộc,
Nhọc nhằn kĩu kịt gánh nỗi gian truân.
Phố phường đã nhộn nhịp vào xuân,
Quất đào hồng hoa đỏ tím,
Đâu đó nỗi buồn ẩn kín,
Nơi đây cách phố không dài.
Gạch mới ra lò,
Đỏ sắc đào phai,
Có phải gạch xuân,
Ấm nóng.
Nhưng người gánh, bước chân lạnh cóng
Thân quắt, vai u dày
Vết xước hằn tai, rách toạc bàn tay…
Cái đói cồn cào trong dạ.
Chiều hai mươi ba,
Vội vã,
Táo quân về trời.
Nhà giàu thả cá,
Rong chơi.
Ra đến bến sông,
Liệu ông táo, ông công có lạ?!
Nghịch cảnh quá,
Chốn trần gian!
Táo cưỡi cá lên thiên đình, vạn dặm gian nan
Rồi mây trắng sẽ che đi bến nghèo người gánh gạch.
Liệu lên đó có táo nào bẩm mách,
Với ngọc hoàng
Người gánh gạch
Áo rách, chân run…
Chiều cuối năm gió rét mưa phùn,
Cuộc sống mưu sinh,
Trần mình,
Cơ cực.
Trần Thị Hoài Minh
(Chi hội Canada)
TRONG LÒNG BÀ ĐAU
Bon bon trên chiếc ô tô
Một bà già biết liệu lo trên đường
Một mình xuôi ngược bốn phương
Tảo tần quyên góp yêu thương người nghèo
Ngày đêm vượt suối băng đèo
Mì tôm can nước mang theo cứu mình
Bông băng, túi thuốc, kháng sinh
Dụng cụ xăm lốp tự mình sửa xe
Chiếc đài khuya sớm lắng nghe
Nơi nào cần giúp phóng xe tới cùng
Người già, con trẻ chờ mong
Đói cơm rách áo, trong lòng Bà đau!
Dù bà chỉ giúp cháo rau
Qua cơn đói rét bấy lâu, gạo tiền
Bà là Phật, hay là Tiên
Bà từ đâu đến khắp miền dân gian!
Lá lành đùm lá rách tan
Miếng cơm khi đói bằng ngàn khi no
Túp lều che nắng che mưa
Tấm chăn đỡ lúc gió lùa tim gan!
Bà là phụ nữ Việt Nam
Bà hơn, dạ sắt gan vàng phải thua!
TVK