
TIA NẮNG SỚM
Chợt gần thoáng lại xa xôi
Lại như quên lệ không lời vấn vương
Hàng cây thay lá ven đường
Mà khi rẽ lối ai thường mộng mơ
Thoảng chừng như nửa thờ ơ
Ngập ngừng xuân bỗng lại ngơ ngẩn tình
Lạ sao cho nỗi riêng mình
Lạ cùng ánh mắt in hình bóng ta
Thời xuân nay đã khác xa
Cành mai vương dáng la đà chiều hôm
Chùm sao xa quá dợp dờn
Khéo chi nhiễu sự càn khôn vướng vòng
Cuộc đời nào mấy ước mong
Phiền chi chia lối cho cong quãng đường
XỨ HOA ĐÀO
Nhấp nhô đồi núi hoa đào
Vẫy chào du khách rẽ vào rừng hoa
Gập gềnh đèo dốc băng qua
Mây vần vó ngựa vờn hoa chíu cành
Nhịp chày giã gạo ầm vang
Vách núi thế tùng kỳ dị
Mũi tên bay vút
Tiếng hú vang rừng
Cáo chồn nháo nhác
Sơn dương trượt dốc, hoẵng ngã nhào
Hương nếp lam vít cong cần rượu
Chờn vờn ánh đuốc
Nhịp trống sàn rung
Sóng ô xoay
Kèn lá vọng
Cành là lao xao
trò chuyện
về những vì sao ngời sáng
và những ngỡ ngàng khi ánh sao rơi
Suối reo điệp khúc
huyền diệu bóng trăng kề
Cỏ khô lồng trong gối
cũng mơ tình sơn khê
HƯƠNG BỒ KẾT
Bàn tay người thợ ảnh – đẩy vô tình
Hai đứa bênh nhau
Lần đầu em như cô dâu
Ôm bó hoa – thơ… tràn ánh mắt
Đất trời đầy ắp nụ duyên
Dòng nước tiếng chim như ngọc
Bốn mùa xuân cả bốn mùa
Vải chín nâng hồng trái mộng
Vỡ sóng ạt ào đẩy giấc mơ
Dồn ánh tím
Xô nhào bậc đá
Hương bồ kết choàng vách lá…
Lúa ngút ngàn dịu ngát đường quê
Khoang cá ngày mai đợi em về…
HƯƠNG MIỀN SÁNG
Ước mơ thầm giấu mãi trong chăn
qua bao mùa giá lạnh
bao chiều nước ngược thuyền xuôi
Ngã ba sông trăng lặn sương mờ
mải miết chèo cong cắt nhàu mặt sóng
Chùm sao chợt va nhằm kỳ vọng
Xé toàng phôi ảo giác
dỡ khuôn vàng gạt những tầng mây
cho nắng đến sớm hơn thường nhật
Đàn ong tất bật
sắc màu chen điệp khúc tình ca
miền sáng xuân tràn
hương rợp cánh hoa
HOA CÚC DẠI
Cùng vẫn nhớ khi xuôi đường nấy
Vườn mai già mùa quả đương tơ
Phần xanh xanh cả trong mơ
Mé ngoài đường vụi nghi vờ cốt mai
Rồi đó dần quen xứ lá
Rồi đó mái dột chèo cong
Mắt trẻ khát đồ chơi tháng 8
Lá xu hào thay gạo chiều đông
Manh áo mỏng buồn xo bếp rạ
Dịch bệnh lùi xa
Thân gầy cũng lớn
Bất chợt trống dong cờ mở
Một hào hứng một ngù ngờ
Quạnh thắt vơ vơ bát cơm cạnh bếp
Rồi một ngày người người như tết
Mắt nâu đăm đắm mong chờ
Đôi môi như cánh đồng khô hạn
Cho dù trái tim xưa
đã thấm hết nước mắt
hồn hoa mãi vẫn vô hồi.
PVN